Thơ: Nhớ Cha - Suối Ngàn


NHỚ CHA

Con nhớ cha, nhớ những ngày tấm bé
Buổi đến trường trong gió rét mùa đông
Cha cõng con đi qua những cánh đồng
Đường trơn trượt bước liêu xiêu trong gió.

Con nhớ cha những ngày con còn nhỏ
Chữ o tròn cha sớm tối cầm tay
Dạy cho con quen nét chữ mỗi ngày
Cùng điệu hò theo con vào giấc ngủ.

Nuôi con lớn, lớn dần theo con chữ
Dạy làm người, dạy nết sống thanh cao
Dù đói no con vẫn luôn tự hào
Một gương sáng khiêm nhường đầy nhân đức.

Nhớ người cha chẳng ham quyền ham chức
Chẳng dối lừa người dưới, phỉnh người trên
Không khom lưng, không quỳ gối thấp hèn
Vẫn đứng thẳng như thân tùng trước gió.

Cha dạy con từ những điều nho nhỏ
Đạo làm người nhân nghĩa nhớ in sâu
Trước trái ngang con hãy ngẩng cao đầu
Và tiến bước đón bình minh rực sáng.

Con lớn lên tóc cha thêm sợi bạc
Đôi vai gầy màu áo đã nhạt phai
Cha thương con như biển rộng sông dài
Cùng ân đức cao vời hơn non Thái.

Nhưng cha ơi! Hồn con như tê dại!
Thế gian này mãi vắng bóng cha yêu
Mãi nhớ cha khi bóng ngả xế chiều
Nhìn quê nhà khiến lòng con thổn thức!

Những canh dài nỗi buồn vò chín khúc
Áo dầm dề nặng vạt giọt châu sa
Nỗi nhớ cha! Thương mẹ chốn quê nhà
Còn đâu nữa bữa cơm chiều ấm cúng! 

Nguyện xin Chúa thương ban muôn phần phúc
Đầy nhân từ rộng rãi cửa từ bi
Xin thứ tha còn mắc lỗi phạm gì
Được hưởng nhờ lòng xót thương lân tuất.
Nhưng cha ơi thế trần nay xa khuất!
Con tin vào một Thiên Chúa từ nhân
Sẽ cho cha hưởng hạnh phúc muôn phần
Nhờ Máu Thánh ban hồng ân cứu rỗi.

Xin Thánh Thần xuống ơn thiêng biến đổi
Nhờ suối nguồn tẩy tội lỗi muôn dân
Linh hồn cha lìa cõi thế được gần
Hưởng ánh sáng muôn đời nơi Thiên Quốc.

Suối Ngàn