Thơ: Qua Cơn Thử Thách


QUA CƠN THỬ THÁCH



Tiếng chuông rung chuyển địa cầu
Báo cho nhân loại nỗi sầu đau thương
Tai ương chồng chất tai ương
Bức màn u tối thảm thương hãi hùng!

Dạo đầu kiếp nạn lâm chung
Muôn nhà muôn nước khốn cùng lao đao!
Khiến bao tâm trí tổn hao
Ngày đêm kinh hãi xanh xao mặt mày!

Chuyến bay cũng vắng đêm ngày
Cùng trên mặt đất lung lay cõi lòng!
Ai đâu nỡ cắt đôi dòng
Đành thôi ngăn cách, chưa mong nối liền.

Dại khôn đi đứng chẳng yên
Người giầu, kẻ khó ưu phiền như nhau!
Mai này ai biết trước sau
Mỗi ngày mỗi khó thương đau cận kề!

Yên vui trong tiết xuân về
Ngàn non hoa thắm tứ bề thanh tao
Đất dày ơi hỡi trời cao!
Mây hồng chuyển sắc khi nào chẳng hay!

Hội hè thấp thoáng gió bay
Nụ cười héo hắt, buông tay tiệc tàn!
Trăm năm gặp cảnh cơ hàn
Đã im tiếng hát tiếng đàn lặng câm!

Kẻ trộm đến âm thầm lặng lẽ
Như khoét ngạch, chia rẽ nhân gian
Bồng bềnh như đám băng tan
Nửa còn trên sóng, nửa tàn trôi xa.

Cho muôn nước muôn nhà nhìn ngắm
Những lâu đài chìm đắm thảm thương!
Khuất dần theo bóng thái dương
Màn đêm hoang vắng làn sương lạnh lùng.

Như chổi quét một vùng trái đất
Nào hơn thua được mất san bằng!
Ai còn nhìn ngắm sông trăng 
Ai còn đứng vững trên băng ngàn ngày?

Ai tín thác trong tay của Chúa
Ai sốt sắng nhờ lửa Thần Linh,
Qua ngày sóng gió phân minh
Cùng nhau gìn giữ công trình tạo thiên!

Lòng kiên trung con hiền hiếu thảo
Nhờ Mẹ hiền đưa áo chở che
Mở lòng luôn biết lắng nghe
Tiếng Người dậy dỗ răn đe ngàn đời.

Vâng thánh ý Chúa trời hằng sống
Hằng yêu thương mầm mống sinh linh
Chớ lo gom góp riêng mình
Còn đâu bác ái, bất bình loạn ly.

Bao ánh mắt hồ nghi xa lánh
Những đường lành, sao tránh nguy nan?
Can qua sóng gió bình an
Địa cầu vang tiếng hỷ hoan ngập tràn.

Con xin Người ủi an thế giới
Trong mối tình liên đới yêu thương
Đang cơn bĩ cực tai ương
Được luôn trung tín trên đường trần gian.

 
08/03/2020
Suối Ngàn