Thơ: Mùa Thương Khó - Suối Ngàn


MÙA THƯƠNG KHÓ
 

Cứ mỗi chiều trong màn sương chuông đổ
Mùi hoa xoan đưa phảng phất hiên nhà
Màu tim tím u buồn giữa tháng ba
Mùa thương khó nhớ đỉnh đồi xưa ấy.

Lời nguyện ngắm khiến lòng con run rẩy
Bởi tội mình, nên Chúa chết vì yêu
Cứu hồn con trongc hiều tím tiêu điều
Máu loang tràn trên đồi cao hoang vắng.

Trời quê hương tháng ba, chiều trầm lặng
Đêm sương về leo lét những rặng tre
Ánh trăng khuya vàng vọt khuất sau hè
Tiếng chuông sầu, kinh vực sâu thương nhớ.

Mùa thương khó, trên đôi chân còn nhỏ
Theo bước cha mỗi buổi tới Thánh đường
Đắm say hồn trong cung ngắm sầu thương
Trên bàn thờ Chúa giang tay chịu chết.

Trong mọi sự, Người yêu con trên hết!
Hiến thân mình để cứu chuộc muôn dân
Chịu roi đòn vì thương xót tội nhân
Yêu đến cùng, chết khổ hình thập giá.

Ngày thứ bảy con qùy bên huyệt đá
Hôn chân Người, hôn dấu vết lỗ đinh
Nhìn Đức Mẹ ủ rũ dáng sầu bi
Mắt ngấn lệ trong tột cùng đau đớn!

Cứ mỗi khi thấy hoa xoan nở rộ
Tím một màu, ngan ngát cả mùa thương
Đã mấy mùa trong tim vẫn còn vương
Bóng Thánh đường nhớ xưa cha nguyện ngắm.

Mùa Thương Khó mãi còn trong sâu thẳm
Theo chân người đi tới khắp muôn phương
Bóng thập giá nối kết lại tình thương
Cậy trông Người ban hồng ân cứu rỗi!

Suối Ngàn