Thơ: Linh Hồn Của Đá - Suối Ngàn


LINH HỒN CỦA ĐÁ



Ta hỏi đá, đá bảo ngàn năm tuổi
Trong cuộc đời chứng kiến nhiều đổi thay
Ở nơi đây thấy bước chân từng ngày
Muôn kiếp người qua rồi không trở lại.

Những đêm đông đá thấy mình tê tái
Tiếng thét gào thú dữ thuở rừng hoang
Giữa cô đơn chẳng có chiếc áo choàng
Vẫn một mình hứng chịu nhiều sương gió.

Đá bầu bạn với những đàn em nhỏ
Tiếng nói cười đùa nghịch nét hồn nhiên
Đá thấy mình vô tư tuổi thần tiên
Cả ngàn năm đá thấy đời vẫn trẻ.

Có đôi khi đá chợt mình nhớ mẹ
Nhớ cội nguồn, nhớ giòng suối tuổi thơ
Có đôi khi thấy cuộc sống hững hờ
Chẳng ai hỏi, đá chợt buồn thinh lặng.

Có những khi chiều nghiêng nghiêng vạt nắng
Lá mùa thu còn mấy chiếc trên cành
Soi bóng hình bên hồ nước trong xanh
Áng mây trời bồng bềnh trôi lặng lẽ.

Có đôi khi đá cũng buồn rơi lệ
Khóc cuôc đời chợt đến rồi lại đi
Tuổi trăm năm có để lại những gì
Cũng úa màu rêu phong vào dĩ vãng.

Ôi tượng đá mang linh hồn rực sáng
Từ muôn đời vô tội giữa nhân gian
Chẳng khi nào nghe một tiếng thở than
Hòa xúc cảm với cuộc đời nhân loại.

 
05/07/2021
Suối Ngàn