Thơ: Lặng - Tác giả: An Nhiên, MRP



 
Ngùi ngùi gọi gió chớm đông,
Trời chiều se lạnh gợi lòng nhớ thương.
Từng ngôi mộ, dấu vô thường,
Khói mờ nhân ảnh, chút hương lặng trầm.
Đời người có mấy mươi năm,
Rồi ra đi mãi biệt tăm chẳng còn.
Đâu rồi xuôi ngược, tân toan,
Tích, thu, nắm giữ…giờ còn lại chi?
Cỏ khâu một nấm xanh rì,
Người nằm thinh lặng, nói gì với ta.
Phù sinh - một kiếp chóng qua,
Nhân sinh - cơ hội sống là yêu thương.

Tác giả: An Nhiên