Tâm Tình Tưởng Niệm Đức Cha Paul Léon Seitz


TÂM TÌNH TƯỞNG NIỆM ĐỨC CHA PAUL LÉON SEITZ
ĐẤNG KHAI SÁNG DÒNG ĐỨC MARIA NỮ VƯƠNG HÒA BÌNH
DỊP LỄ GIỖ LẦN THỨ 37
24/2/1984 - 24/2/2021
 
I. KHAI MẠC
 
1. Dấu Thánh Giá: Hát xin ơn Chúa Thánh Thần

2. Hướng nguyện:
Phúc đức ơn Cha lưu vạn thủa
Đoàn con hưởng bao phần gia nghiệp
Ân đức tình Cha lưu dấu ấn
Ước mong đoàn con mãi ghi ơn.
 
Cùng quý Chị em thân mến,
Ngày 24 tháng 2 hằng năm đã trở thành một ngày truyền thống đi vào lịch sử của Hội Dòng, một ngày mang trọn dấu ấn thiêng liêng của mỗi người con trong gia đình Dòng Nữ vương Hòa Bình, chúng ta hướng về người Cha kính yêu, Đức Cha Paul Léon Seitz, nguyên Giám Mục Giáo phận Kontum, cũng là Đấng Sáng lập dòng chúng ta. Đức Cha đã an nghỉ trong Chúa, sau 78 năm nhiệt thành phụng sự Thiên Chúa, và phục vụ đoàn chiên trong sứ mệnh Mục Tử. Và năm nay dịp giỗ lần thứ 37 của Cha, với lòng hiếu kính chị em chúng ta cùng quy tụ về bên nhau để tưởng nhớ người Cha kính yêu. 
 
Vâng, dòng thời gian càng dài chúng ta càng ý thức công sinh thành là khởi điểm cho hành trình khai sinh của Hội Dòng trên vùng đất Cao Nguyên:
Cha cho con cả bầu trời cao rộng
Là ánh sáng soi phủ suốt đời con
Cha trao con lý tưởng đời phục vụ
Là muôn nẻo đường đến với anh em.
 
Thật đúng như nhận định của Lm. Giuse Hoàng Minh Thắng về Đức Cha Paul Léon Seitz: Ngài “NHƯ ÁNH SAO BĂNG”, chiếu sáng bầu trời Giáo Hội và quê hương Việt nam, đặc biệt là bầu trời Giáo phận Kontum và trong tâm hồn từng người con thuộc Dòng Đức Maria Nữ Vương Hoà Bình. Lễ giỗ hàng năm là dịp hướng về cội nguồn. Trước hết, chúng ta cảm tạ Thiên Chúa đã cho Cha được hiện diện trên trần gian và trở thành người môn đệ truyền giáo nhiệt thành trên miền đất Cao Nguyên lộng gió. Và chúng ta cùng dâng tâm tình tri ân lên Cha hiền kính yêu, người mục tử nhân lành, yêu thương, bao dung, thánh thiện, đã để lại cho chúng ta một mẫu gương sống đời phục vụ Chúa và yêu thương tha nhân cách sống động.
 
Hát: Khúc hát tri ân: Thánh Ca Dâng Hiến 269
 
II. TÂM TÌNH HƯỚNG VỀ CHA 
 
Thắp hương tưởng nhớ Đức Cha
“Xin cho con say mê Thánh Giá”, đó là châm ngôn sống và cũng là hành trình đức tin phục vụ Giáo Hội và người nghèo của ĐỨC CHA PAUL LÉON SEITZ. Từng ngày, từng công việc Cha đã đi đến cùng con đường Thánh Giá mà Cha hằng yêu mến. Giờ đây, chúng ta cùng thắp nén hương trầm tưởng niệm và tri ân Đức Cha đã trao ban cho Hội Dòng chúng ta một Gia Sản quý giá, đó là tinh thần sống Hòa Bình, lòng say mê Thánh Giá và say mê các tâm hồn bé nhỏ với ước mong cho mọi người được sống hạnh phúc.
Thắp nén hương trầm con tưởng nhớ
Linh khí đời Cha mãi bay cao
Cho đời con thắm nồng hương thánh
Dâng về Thiên nhan Đấng chí tôn
Thắp nén hương trầm con ước nguyện
Gia sản Cha trao, mãi bảo tồn
Góp phần dựng xây nhà Hội Thánh
Hòa bình của Chúa mãi truyền rao.
 
Hát: Tình Cha yêu thương (Người mục tử) 
 
III. MẪU GƯƠNG KHÁM PHÁ Ý CHÚA QUA ĐAU KHỔ (Mời CĐ. ngồi)
 
Kính thưa quý chị em!
Năm nay, ngày giỗ của Cha, chúng ta cùng nhìn lại cuộc đời của Cha với những nét thăng trầm khi ngài gặp những thử thách nội tâm. Qua tác phẩm “Vị Thừa Sai can trường” của tác giả Jean Louis de Robin, do nhám Cựu Chủng Sinh KonTum chuyển ngữ. Chúng ta sẽ được nghe dòng tâm sự và những lời nguyện chân thành của Đấng Sáng lập khi còn là một chủng sinh chuẩn bị lãnh thánh chức.
 
1. Thử thách để thanh luyện ơn gọi:
Vào ngày 1 tháng 7 năm 1934, Thầy Paul được chịu các chức nhỏ đầu tiên: giữ cửa, đọc sách..
Chính lúc bước vào một giai đoạn mới trên con đường tiến tới chức linh mục, Thầy bắt đầu có những cuộc thử thách nội tâm, những cám dỗ đưa đến chán nản …. thậm chí tuyệt vọng; Thầy ghi lại trong nhật ký, và không ai, trừ Cha linh hướng, mảy may nghi ngờ điều đó, bởi Thầy vẫn luôn tôn trọng kỷ luật chủng viện, trung thành với các giờ kinh nguyện cũng như các việc thiêng liêng, nhiệt tình theo đuổi việc học, luôn giữ nụ cười trong mọi tình huống. Cha mẹ lại càng không thể hình dung cơn khủng hoảng mà Thầy đang trải qua, bởi trong hầu hết các thư gửi cho gia đình, Thầy luôn trấn an về tình trạng sức khỏe của mình: vẫn tốt hơn bao giờ hết.
 
Tuy nhiên, có phải chính sự say mê công việc, chính thái độ anh hùng, là động lực luôn thúc đẩy Thầy phải rán theo cho kịp trình độ các bạn, mặc dù Thầy có những khiếm khuyết về mặt thể lý và tri thức, có phải chính cái động lực ấy là lý do đưa tới tình trạng suy sụp không? 
 
Ngày 27 tháng 12 năm 1934, Thầy ghi lại như sau: Đã bảy năm kể từ khi đặt bước chân đầu tiên. Thật ra, mình đã luôn bước đi trong niềm vui sướng nhiệt thành. Bây giờ, chắc hẳn Chúa muốn, mình đau khổ nhiều hơn. Những lần từ giã gia đình trở nên khó khăn hơn. Những lần “bắt đầu lại công việc” ở chủng viện trở nên gay go hơn. Mình ít quảng đại hơn chăng? Có phải Chúa muốn dùng thử thách này để thanh tẩy, để tách mình ra không? ...Tất cả những gì mình biết, đó là mình chẳng còn nhiệt tình như xưa, tuy nhiên, vẫn cảm thấy tiếng gọi và sự cần thiết hiến dâng cho “công việc của Chúa” vẫn không kém phần thôi thúc. Mình quảng đại chưa đủ, cần phải quảng đại hơn. Mình thiếu một ý chí kiên cường. Mấy ngày ở nhà vừa qua là bằng chứng. Mình sẵn sàng bỏ bê các bổn phận đạo đức, mà ba bốn năm trước, mình đâu có làm vậy. Mình không nghĩ đó là do lười biếng cho bằng do thiếu xác tín. (Thing lặng)
-Lạy Chúa, con ngày càng nhận thức rõ hơn về sự yếu đuối của mình, và con ngày càng cảm thấy mình cần phải có đức tin mạnh như thế nào để tiếp tục tin vào sự thánh thiện! Con cũng cần can đảm biết bao để tiến lên phía trước! Và nếu như đôi khi con buồn … đó là vì con không còn tiếp tục tiến lên. Con đã ước ao sự hoàn thiện, đau khổ và bây giờ là lúc cần phải chuyển qua hành động thì con lại sợ và không muốn tiến lên nữa. Xin Chúa giúp con mạnh mẽ can đảm hơn!
Vào ngày 28 tháng 12, Thầy tâm sự tiếp:
- Mình đang vướng vào một vòng luẩn quẩn. Mình đã biến sự thánh thiện thành một phương trình. Khi yêu, ta thể hiện tình yêu bằng những hành vi, phù hợp với ý muốn của người mình yêu. Mà mình lại không có những hành vi ấy. Vậy thì mình không yêu chăng?
- Và từng giờ trong ngày, mình gặm nhấm sự cay đắng, mình buồn phiền, chán nản và thay vì tiến lên, mình lại đi lùi.
- Phải làm gì đây? Nếu như mình dũng cảm, mình sẽ nói "tiến lên đi", và sẽ làm những gì cần phải làm. Nhưng không, mình đã quá ảo tưởng, bởi thế, bị thất vọng, vỡ mộng, mình sống mà chẳng cố gắng, chỉ làm những gì tối thiểu: “làm cho khỏi mất mặt”, lừa dối được người khác, cho họ thấy đức hạnh ở nơi chẳng có, nhưng không thể lừa dối Thiên Chúa!
 
Đó là những tiếng kêu tuyệt vọng của một trái tim đang chìm trong bóng tối sâu thẳm, trong "đêm đen" theo cách nói của Thánh Gioan Thánh Giá, vẫn cứ nối tiếp, làm cho tâm hồn tan nát, những tiếng kêu xé lòng, mệt mỏi, chân thành, mà dường như Chúa chẳng đoái hoài lắng nghe, không hơn gì con người!
 
Nhưng không phải thế: Thầy Paul biết rõ, biết từ trong sâu thẳm tâm can rằng: Chúa vẫn ở đó, Đức Kitô không bỏ rơi, Ngài yêu mình lắm, và lò lửa tình yêu của Ngài đang cháy rực. Như Lời Chúa nói: “Hãy đến đây sưởi ấm. Hãy đến mà vui mừng chiêm ngưỡng tình yêu của Thầy”. Có phải đã có lúc con thích ngắm nghía tình yêu của chính mình hơn? Không, chỉ có tình yêu của Chúa mới làm cho con vui thỏa, bởi vì Chúa yêu con. Và bởi vì dù con có tội lỗi, hèn nhát, tiều tuỵ thế nào, Chúa vẫn yêu con. Con phải hân hoan vì điều đó, chứ không phải vì con đang yêu, bởi vì sẽ không bao giờ con biết yêu, sẽ không bao giờ con thắp sáng ngọn lửa trong tim con. Không bao giờ! Con có nghe không? Con không thể làm điều đó được. Chính Thầy là Tình yêu. Chỉ mình Thầy thôi. Vì vậy: “Hãy ở lại trong tình yêu của Thầy (Ga 15, 9) - "Hãy đến, chúng ta cùng thờ lạy Chúa". (“Manete in dilectione mea. – Venite adoremus. Venite adoremus. Venite adoremus Dominum”).
 
Vào ngày cuối năm 1934, Thầy Paul thú nhận đó là một năm đầy thử thách và gian khổ; một năm mà Thầy mong ước thật nhiều nhưng chẳng thực hiện được bao nhiêu; tuy nhiên đó lại là năm mà Chúa giúp Thầy nhận thức rõ về bản thân hơn.
Lạy Chúa, từ kinh nghiệm này, con chợt hiểu rằng mình thật yếu đuối; sự hoàn thiện là cái gì khác hơn việc chu toàn một số hành vi nhất định; con đã đi sai đường. Tất cả những điều ấy, con biết, nhưng con đã không "thực hiện". Đó là một mặc khải, một hồng ân. Xin cảm tạ, lạy Chúa Giêsu!

Hát: Cho con vững tin 
 
Năm 1935 khởi đầu theo một hướng khác. Thầy Paul làm bản tổng kết, và từ đó luôn ước ao tận dụng những kinh nghiệm đau buồn đã trải qua. Trước tiên phải giữ bình tĩnh, về thể xác cũng như tâm hồn. Kiên trì trong đường hướng Chúa chỉ dẫn, chứ không ở bên lề. Nỗ lực làm việc, cầu nguyện, một cách khiêm nhường, nhẫn nại. Lớn lên trong tình yêu và lòng trung thành. Để được như thế, Thầy đặt mình dưới sự che chở của Thiên thần bản mệnh, của Thánh quan Thầy Phaolô, vị thừa sai nhiệt thành và khôn ngoan, của Thánh Jean Bosco, người tông đồ bác ái vĩ đại, của Thánh Giuse, người Cha khiêm nhường, của Thánh Mẫu trên trời, đấng phân phát mọi ơn lành, của Hài Đồng Giêsu dịu dàng nơi máng cỏ.
Để đạt hiệu quả hơn, theo gương Cha sở thành Ars (Thánh Gioan Vianney), Thầy quyết định làm việc đền tội nhiều hơn: không phải là những việc đền tội quá mức, khiến cho kiệt lực, những việc Thầy vốn bị cấm vì sức khỏe còn mong manh, mà đơn giản là thực hiện những việc thường ngày của đời sống tại chủng viện: giữ kỷ luật, tinh thần bác ái huynh đệ, thức dậy ngay mỗi sáng, sống khó nghèo trơ trụi như Chúa Giêsu trong máng cỏ, tránh những gì không cần thiết, bớt hút thuốc  ...
Những lo lắng vẫn dày vò Thầy, và kết quả là Thầy ăn ngủ không yên, sự mệt mỏi hiện lên khuôn mặt; Thầy kiệt sức và đã sụt mất khoảng 12 ký: Thầy thưa lên với Chúa: "Vậy là con không tự vấn lương tâm nữa và lạy Chúa Giêsu, con phó thác mọi sự trong tay Chúa”.
Năm học kết thúc vào ngày 1 tháng 7, bằng một buổi Chầu Thánh Thể ở đồi Montmartre, và lòng Thầy Paul trào dâng tâm tình cảm tạ. Thầy nhận ra mình đã được Chúa ban cho đầy tràn ân sủng: sức khỏe ổn định, các kỳ thi có kết quả khả quan, được đồng bạn yêu thương, được bề trên tín nhiệm, được gọi để chịu các chức nhỏ cuối cùng, sẽ cử hành vào ngày 7 tháng 7; và Cha mẹ mình nữa, các ngài vẫn luôn quan tâm, trìu mến, và cũng đầy tràn ân sủng. Thế là Thầy dâng tâm tình lên Chúa:
* "Xin cảm tạ, lạy Chúa Giêsu – Con xin lỗi". Kỳ nghỉ ở gia đình giúp thư giãn và tươi tỉnh hơn, nhưng sức khỏe con xem ra mong manh. Lạy Chúa, con không có gì để từ chối Chúa, và nếu như Chúa muốn con hy sinh ơn gọi và cuộc sống của con, con sẽ dâng nó cho Chúa. Chỉ xin Chúa giúp con quảng đại dâng lên Chúa của lễ này với nhiều niềm vui và lòng sốt sắng. Nhưng ước nguyện luôn thôi thúc: con phải trở thành linh mục. Con muốn đơn sơ và tự tin bước đi trên con đường mà Chúa đã dẫn đưa con.
* Cảm tạ Chúa, Chúa ơi, vì đã gọi con, dù con không xứng đáng; vì đã cho con được hưởng biết bao phúc lành từ những lời cầu nguyện và hy sinh của Cha mẹ hoặc những linh hồn không quen biết. Xin Chúa ban cho các linh hồn ấy sự bình an vĩnh cửu của Chúa. Con biết rằng trong số tổ tiên con, và bây giờ trong gia đình con nữa, luôn có những linh hồn thánh thiện: chính nhờ họ con mới có được sự di truyền nhân đức và cầu nguyện này, mà con cảm thấy dâng lên từ tận thâm sâu niềm biết ơn – trong khi ngoài kia, mọi thứ đều có thể dẫn con đến điều xấu. Lạy Chúa, con cảm tạ Chúa. Con chưa bao giờ bị cám dỗ ngoái lại đàng sau. Chính là nhờ lòng nhân lành của Chúa mà con được thêm ân sủng.
 
Thế là Thầy Paul quyết tâm không bận tâm về sức khỏe của mình nữa, xem nó như một thứ hành lý cồng kềnh, cho dù Thầy cảm nhận rằng cơn đau đang gặm nhấm trở lại. Tính hay lo của Thầy lại một lần nữa bị giằng xé. Thầy càng hoang mang hơn, khi không hề muốn để lộ sự yếu đuối của mình ra bên ngoài, đặc biệt đối với gia đình. Những dòng tâm sự được ghi lại trong nhật ký:
Tại sao cái chết lại hấp dẫn con như vậy? Lạy Chúa, tại sao tinh thần con có khuynh hướng đẩy con đến việc muốn chết? Con luôn sống với suy nghĩ này. Nó kích thích con, nó làm con hứng khởi. Con thèm khát Thiên đàng nơi con sẽ không ngừng yêu Chúa, nơi con sẽ được nhìn thấy Chúa diện đối diện. Con ao ước biết bao được yêu Chúa hết lòng, hết linh hồn con… Còn ở đây, trên trái đất này, tình yêu con bị giới hạn! Vì lòng mến Chúa, con sẵn sàng thực hiện tất cả mọi hy sinh… Hy sinh ơn gọi, tình cảm gia đình, và cuộc sống.
Vâng! Cái chết là một cuộc sống, một sự tái sinh, giống như việc một đứa em lao vào vòng tay người Anh Cả; cái chết là con đường dẫn tới chỗ của những linh hồn chiến thắng: ở đó, người ta yêu thương trong ánh sáng tràn đầy, cả Thiên Chúa lẫn loài người.
Nhưng lạy Chúa, trên trái đất này, con có thể làm cho thiên đàng tươi đẹp hơn; và con càng làm cho nó tươi đẹp, thì lại càng làm vui lòng Chúa; con có thể tích trữ rất nhiều kho báu công đức; con có thể chuộc hết lỗi lầm của con, lạy Chúa Giêsu, con hết lòng hy vọng mình sẽ mau chóng được vào thiên đàng. 
Chết sớm hay sống lâu: đâu có quan trọng! Điều chính yếu là làm việc mỗi ngày như thể đó là ngày cuối. Lạy Chúa, vẫn còn nhiều bất toàn, yếu đuối trong cuộc đời con, nhưng (“Domine, tu omnia nosti, tu scis quia amo te”) - “Thưa Thầy, Thầy biết rõ mọi sự, Thầy biết con yêu mến Thầy” (Ga 21,17). Con van xin Chúa, hãy ban cho con tinh thần sám hối: phần đời còn lại, ít hay nhiều, con không biết, nhưng Chúa biết con muốn dùng nó để đền bù tội lỗi... vì tình yêu Chúa.
 
2. Hành trình ơn gọi nở hoa
Thế là vào ngày 10 tháng 5 năm 1936, tương lai dường như bừng sáng trước mặt: bề trên báo cho Thầy biết Thầy Paul được duyệt chịu chức lớn đầu tiên, với điều kiện Thầy tự do chấp nhận: chức Phụ Phó Tế. Thầy viết với một tiếng thở phào nhẹ nhõm:
“Hôm nay là một ngày không giống như mọi ngày khác: Chúa đã ngỏ lời với con rất rõ ràng. Chúa gọi con, giống như xưa Chúa đã "gọi" Phêrô hoặc Lêvi. Chúa đã dùng các bề trên của con để làm việc đó; họ chỉ là dụng cụ của Chúa, được ơn Chúa tác động, soi sáng. Vậy là Chúa gọi con một cách chính thức, rõ ràng, và như thế, Chúa xác nhận một lời mời gọi khác mà Chúa vẫn hằng gióng lên trong trái tim con từ bao năm nay”.
Chính hôm nay đây, con phải trả lời: “Ecce servus tuus” – “con là tôi tớ Ngài đây”. Con đây, lạy Chúa. Chúa gọi con: “có con đây”. Chúa kêu mời con dâng hiến Chúa toàn thể con người con, toàn thể cuộc sống con, cả xác, cả hồn lẫn sinh hoạt: đó là tất cả những gì Chúa đòi hỏi nơi con; và cả đến cái chết.
Lạy Chúa, con là tôi tớ Ngài đây. Con không muốn từ chối Chúa bất cứ điều gì; con thuộc về Chúa. Việc Chúa gọi con là ý muốn của Trái tim Chúa hơn là mệnh lệnh, vì Chúa để con được tự do: Tự do này, Chúa để con sử dụng, và con xin dâng cho Chúa; một cách tự do, con xin tuyên xưng con là tôi tớ của Chúa. Mọi ngày sống Chúa ban cho con, đến lúc con chết, con muốn thuộc về Chúa, bởi vì Chúa đã gọi con, con muốn làm vui lòng Chúa, con muốn tuân theo ý Chúa, con chỉ muốn duy nhất một điều là phụng sự Chúa.
 
IV. TRI ÂN ƠN ĐẤNG KHAI SÁNG DÒNG
Chị em thân mến,
Ngày giỗ là dịp để chị em ôn lại những kỷ niệm thân thương về Đấng Khai sáng Dòng và cũng là dịp để bày tỏ lòng biết ơn. Đặc biệt chúng ta vừa lắng nghe những tâm tình sâu lắng của Cha, chúng ta hiểu những tâm trạng thử thách nội tâm mà Cha đã trải qua. Cũng như những tâm nguyện thật chân thành đơn sơ Cha dâng lên Thiên Chúa về hành trình cuộc sống, đau khổ bệnh tật và ơn gọi trong thiên chức linh mục mà Cha hằng mong ước để phục vụ Chúa và tha nhân. Tất cả những điều đó cũng là những kinh nghiệm, giúp chị em chúng ta sống yêu mến, tín thác vào tình yêu Chúa hơn. Đó cũng là lòng biết ơn Đức Cha, khi chúng ta không chỉ dừng lại ở những tình cảm thương nhớ, nhưng hơn thế, phải trở thành động lực thúc đẩy chúng ta nhiệt tâm thực hiện hướng sống canh tân của TTN 2020 mời gọi: “Xuất phát lại từ Đức Kitô” để hân hoan ra đi, dấn thân gieo rắc Tin Mừng Hòa bình của Đức Kitô đến với mọi người ở khắp mọi nơi. 
 
Vâng, Dòng Đức Maria Nữ Vương Hòa Bình chúng ta được Đức Cha quy tụ Nhóm chị em đầu tiên vào ngày 1.9.1959; có thể nói Dòng đã thật sự ra đời ngày 16.7.1962, khi Đệ Tử viện được lập tại Tân Hương. Với những bước thăng tiến không ngừng đã ghi đậm tình thương yêu chăm sóc và lớn lên theo thời gian dưới bàn tay dẫn dắt và sự bảo trợ của Đấng Sáng lập Dòng kính yêu.
 
Ngọn đồi Hòa Bình thân yêu mà chúng ta đang hiện diện hôm nay, qua dòng thời gian những ngôi nhà và khuôn viên đã đi vào hoàn thiện để cho chị em sinh hoạt, cũng chính là gia sản từ ban đầu Cha đã để lại cho Hội Dòng có nơi sinh sống và phát triển. Để đến hôm nay, Hội Dòng có một khuôn viên khang trang đầy ắp yêu thương, thiên nhiên xanh sạch. Đặc biệt, nơi đây chị em được nuôi dưỡng, chăm sóc, đào tạo trở thành những chứng nhân hòa bình của niềm vui và hy vọng. Để rồi từng bước chân của chị em đã băng qua ngàn dặm đến từng ngõ ngách hang cùng ngõ hẻm của nhiều Buôn Sóc gần xa, mang Tin Mừng Hòa Bình đến với người anh em,
 
Kính thưa Cha hiền,
Chúng con thật hạnh phúc vì Cha đã cưu mang Dòng chúng con để chúng con được hiện diện trên giải đất Tây Nguyên và hôm nay còn sải cánh đến nhiều nơi trên thế giới. Xin cám ơn Cha, sự quan tâm của Cha không phải chỉ là khai dựng cho chúng con một mái nhà, một Hội Dòng, mà còn để lại cho chúng con một gia sản tinh thần quý báu mà suốt cả đời Cha đã dày công vun đắp, cùng với bao lời giáo huấn dạy dỗ, đặc biệt là đời sống gương mẫu thánh thiện và sự kết hiệp với Đức Kitô. Tinh thần Say mê Thánh giá, sống khổ chế, sùng kính Mẹ Maria, đó là những nét đặc trưng trong đời sống của Cha.
 
Thưa Cha, lắng đọng bên Cha, chúng con thấy cả một tấm lòng yêu thương vô hạn, cả một gia sản thiêng liêng phong phú Cha trao tặng cho chúng con. Hôm nay, ngắm nhìn chân dung cuộc đời của Cha với hồn tông đồ say mê và nhiệt thành truyền giáo, chúng con thật tự hào về Cha. Xin Cha cầu bầu cùng Chúa cho chúng con biết học theo gương Cha, hăng say cho sứ mệnh đã lãnh nhận từ Đức Kitô là “đi đến tận cùng trái đất để loan báo Tin Mừng cho mọi dân tộc”, gần gũi nhất là cho những người anh em dân tộc ở miền Cao Nguyên này.

Hát: Tạ ơn Đấng Sáng Lập 
 
V. TÂM TÌNH CẦU NGUYỆN
Cùng chị em thân mến!
Cảm tạ tình yêu bao la của Chúa đã thương ban cho Hội Thánh Việt Nam, cho Giáo phận Kon-tum, cho gia đình Hội Dòng ngang qua cuộc sống của Đấng Khai Sáng, chúng ta cùng dâng lên Chúa tâm tình tạ ơn và chúc tụng:
 
1. Qua mọi thời đại, Hội Thánh luôn là dấu chỉ của tình yêu Thiên Chúa. Chúng ta tha thiết cầu xin cho Đức Thánh Cha Phanxicô, cho các phẩm trật trong Hội Thánh, đặc biệt cho Quý Đức Cha, quý Cha Giáo Phận Kontum cùng Đức Cha Vinh Sơn, quý Cha, cộng đoàn tu sĩ và giáo dân trong giáo phận được tràn đầy ơn Vạn Năng của Chúa Thánh Thần, để làm sáng lên tình yêu Thiên Chúa cho con người hôm nay đang khát khao chân lý. 
Đáp: Để nên lời ngợi ca cho hiển vinh danh Người …

2. Đấng Khai Sáng Hội Dòng đã khao khát đến với từng con chiên bé nhỏ là các anh em dân tộc. Ngày nay vẫn còn rất nhiều người trong các buôn làng chưa được biết Chúa, xin Chúa Thánh Thần soi sáng, thúc đẩy nhiều tâm hồn trẻ quảng đại, dấn thân cho công cuộc mở mang Nước Chúa trên miền Tây Nguyên. Xin giúp chúng con hoàn thành sứ mệnh truyền giáo mà chúng con đang thực hiện nơi các cộng đoàn, nơi môi trường hoạt động của Hội Dòng chúng con.
Đáp: Để nên lời ngợi ca cho hiển vinh danh Người …

3. Từ đời sống thánh thiện gương mẫu của Đức Cha Paul Léon Seitz, Đấng Sáng lập Dòng chúng con. Chúng con xin dâng lên Chúa Hội Dòng, các Cộng đoàn và mỗi chị em. Xin Chúa ban nguồn ơn Thánh Thần trên quý chị Ban Điều Hành, quý chị Hữu Trách, để quý chị đồng tâm nhất trí dẫn dắt HD thăng tiến theo thánh ý Chúa.
Đáp: Để nên lời ngợi ca cho hiển vinh danh Người …

4. Với trọn niềm thảo kính tri ân, chúng con nguyện xin tình thương và phúc lành của Chúa mở rộng cánh cửa Sự sống đón nhận hai Đấng Sáng Lập và Thiết Lập, Hai Đức Cha Giuse, Đức Cha Phaolô, quý Bà Nhất đã phục vụ Hội Dòng chúng con, quý chị em trong Hội Dòng, quý ân thân nhân của chúng con đã qua đời được hưởng kiến tôn nhan Chúa.
Đáp: Chúng con cậy vì Danh Chúa…

LỜI NGUYỆN KẾT
Kính lạy Thiên Chúa nhân hậu từ bi, nhờ lời chuyển cầu của Mẹ Maria Nữ Vương Hoà Bình. Chúng con nài xin Chúa đoái nhận của lễ chân thành chúng con dâng, cùng với hy lễ cuộc đời của Đấng Sáng Lập Hội Dòng, trong Hy Tế Tử nạn và Phục sinh của Chúa Kitô. Nguyện xin cho Ngài sau khi hoàn tất lễ dâng cuộc đời phụng sự Chúa ở trần gian này, nay được Chúa cho hợp đoàn cùng các Thánh vui hưởng phúc trường sinh. Chúng con cầu xin nhờ Đức Kitô, Chúa chúng con. Amen.

- Hát:  Hy Lễ Cuối Cùng

KINH TỐI

Ban Phụng Vụ - MRP