Cọng Rơm và Bà Già Quê - Huyền Trân TTV


CỌNG RƠM VÀ BÀ GIÀ QUÊ 
 
Vào một buổi chiều trong tuần Bát Nhật Giáng Sinh, cái nắng nhẹ hòa vào cơn gió lạnh xe khít. Thời tiết này tôi có gì để làm hơn cái ý nghĩ sẽ ngủ một giấc thật sảng khoái và coi như đó là tự thưởng cho mình sau những ngày bận rộn với công việc. 
 
Như những cọng rơm khác, tôi được đặt nằm trong máng cỏ, nhiệm vụ làm ấm cho Hài Nhi Giêsu trong đêm Ngài giáng trần. Tuy thân thể bé xíu, trông mảnh khảnh, tựa nép vào những cọng rơm khác, nhưng tôi thấy thật là hạnh phúc, bởi lúc này tôi được cùng các bạn thân nhất nương tựa vào nhau, cùng nhau chiến đấu để vượt qua cái lạnh giá buốt của mùa đông năm nay, mang lại hơi ấm cho Chúa Hài Đồng. 
 
Hôm nay, nơi đây có vẻ yên tĩnh khác hẳn với không khí Noel của mấy ngày trước, không tiếng hò hét, không một bóng người chụp hình, không ai đến thủ thỉ nhỏ to, … Tôi thư thái miên man theo tiếng gió thổi vi vu với hai hàng thông bên đường. 
 
Đang mải mê tận hưởng cuộc sống, tôi nghe thấy âm thanh văng vẳng từ xa vọng lại: “Hang đá đẹp quá, chụp hình các bạn ơi !.” Tôi giật mình tỉnh dậy sửa soạn đôi chút cho bộ cánh sần sùi của mình. Sau nhiều kiểu hình “style” tôi tiếp tục giấc mơ thần tiên. Mới chợp mắt được một lát, lại bị thức giấc bởi một bà già quê! 
 
Bà đến và dìm tôi xuống tận cùng đống rơm. Á! đau quá, tôi nghẹt thở mất! cái “bàn tọa của bà quá to”. Bà ngồi bệt xuống trước hang đá và lầm rầm cầu nguyện. Tôi tìm cách để thoát thân nhưng không được, tôi đành oằn mình dưới chỗ bà ngồi. Lúc này tôi không biết làm gì hơn là nằm yên không nhúc nhích, thử coi bà già đến đây để làm gì. Tôi thầm nghĩ, chắc quì trước hang đá để xin của bố thí. 
 
Không, bà từ từ đặt cái giỏ cũ kỹ xuống, lục lọi tìm cặp kính vàng ố, đã có vết nứt, nheo nheo đôi mắt nhìn vào hang đá, nơi Hài Nhi Giêsu đang mỉm cười với bà. Lúc này, tôi có dịp ngắm bà kĩ hơn, khuôn mặt bà toát lên vẻ bình an đến lạ, khuôn mặt đăm chiêu mang nhiều nỗi niềm ưu tư sâu lắng. Bà bắt đầu thì thầm với Hài Nhi, bà kể cho Chúa Hài Nhi nghe về những người già tuổi tác như bà, họ đang cô đơn trong viện dưỡng lão, họ bị con cái bỏ rơi ngay trong chính ngôi nhà của mình, chính bà cũng là một trong số họ, bà có con nhưng không có đứa con nào chăm sóc bà trong tuổi già. Bỗng nhiên, bà khóc to lên nghẹn ngào kể cho Chúa Hài Nhi nghe về người bạn già của bà mới bị nhiễm virus Covid-19, người bạn ấy có nguy cơ ra đi mãi mãi, và bà mất đi một người bạn đã cùng bà chia sẻ niềm vui và nỗi buồn trong cuộc sống...rồi bà im lặng, bà chỉ nhìn Chúa Hài Nhi một cách trìu mến và cúi xuống, không nói thành tiếng nữa....
 
Một lát sau, bà ngước lên nhìn Chúa với một nụ cười tỏa rạng niềm vui và sự tin tưởng phó thác. Bà cúi xuống nhặt lấy cái giỏ và bước đi. 
Lời cầu nguyện vẫn vang đi dội lại, theo tiếng gió vi vu, thoảng nhẹ, tiếng bước chân lộp cộp của bà đều đặn nhỏ dần...
Tôi lại nghĩ về ta về người! hãy thực hiện một hành động, để trái tim được ấm lên và thắp sáng tình mến yêu hy vọng. 
 
Huyền Trân - Thanh Tuyển MRP