Quê Hương Trong Cơn Lũ Và Lặng Thầm Đổ Vỡ

24/11/2025
330
Quê hương tôi từng là một bản giao hưởng của thanh bình: những cánh đồng lúa mênh mông như tấm thảm xanh trải dài đến tận chân trời, những mái nhà nhỏ nép mình bên hàng cau thẳng tắp, và tiếng chuông nhà thờ ngân vang mỗi chiều như gọi hồn đất trời về sum họp. Nhưng giờ đây, khi tôi nhìn xuống từ một góc trời cao, quê hương ấy chỉ còn là một vệt ký ức chìm trong nước lũ và những vết thương không lời.




Thiên tai – cơn thịnh nộ của đất trời


Quê hương tôi hiện lên trong ký ức như một bức tranh nhòe nhoẹt bởi nước mắt hòa cùng mưa. Những tiếng khóc của người dân thường vang vọng, bất lực và lặng lẽ, khi họ đứng nhìn dòng nước cuốn trôi không chỉ mái nhà, ruộng vườn, mà cả những kỷ niệm, những hy vọng, và cả tình người.


Cơn mưa dai dẳng như tiếng khóc của trời, trút xuống không ngơi nghỉ, để gió chiều thổi qua, mang theo hơi lạnh của tang thương. Những dòng nước hung hãn cuốn phăng mùa màng, nhấn chìm những giấc mơ còn dang dở.


Con đường làng từng dẫn lối cho bước chân thơ dại giờ chỉ còn là một dải đất hẹp nổi lên giữa biển nước mênh mông, như một vết thương loang lổ trong lòng trời. Trên cao, mây xám chồng chất như nỗi u uẩn, ánh hoàng hôn đỏ rực soi xuống mặt nước như máu của ký ức, khiến nỗi đau càng thêm ám ảnh, để lại trong tôi một nỗi nhớ không nguôi, như tiếng vọng của quê hương đang dần tan biến vào hư vô.


Nhân tai – vết nứt từ lòng người


Có những vết thương không đến từ mưa gió, mà từ chính bàn tay vô cảm của con người. Những dòng sông bị ngăn dòng bởi những công trình lạnh lùng, rồi những đêm xả lũ bất chợt, nước tuôn xuống như một cơn thịnh nộ mù lòa, cuốn phăng mái nhà, ruộng vườn, và cả ký ức của bao thế hệ. Dòng nước hung hãn gào thét, nhưng đáp lại chỉ là ánh mắt thờ ơ, lạnh lùng như đá, của những quyết định thiếu tình người, thiếu tầm nhìn.


Quê hương không chỉ ngập trong nước, mà còn ngập trong sự lãng quên. Mỗi mái nhà chìm dần không chỉ vì lũ, mà vì sự vô cảm - như ánh chiều tắt dần sau rặng mây xám, để lại khoảng trời trống rỗng. Trong tiếng gió hun hút, tôi nghe thấy sự đối thoại bi thương: thiên nhiên khóc than, còn con người lặng lẽ quay đi, để mặc cho ký ức và tình người trôi dạt vào hư vô.


Những con thuyền của tình người


Giữa dòng nước đục ngầu, những chiếc thuyền nhỏ lướt qua như những cánh chim tuyệt vọng tìm đường sống. Trên đó là những người dân quê, khoác áo mưa bạc màu, đội nón lá thấm ướt, tay chèo tay kéo, không quản hiểm nguy. Có người mang theo bao gạo như mang theo hơi thở của cả gia đình, có người chở cụ già run rẩy như nâng niu ký ức của một đời, có người chỉ lặng lẽ ngồi, ôm lấy chiếc túi nhỏ như ôm lấy cả gia sản và nỗi mong manh của kiếp người.


Giữa biển nước hung hãn, một tấm bạt rực rỡ hình rồng phủ lên hàng hóa, như ngọn lửa âm thầm cháy sáng, nhắc rằng trong hoạn nạn, ta vẫn giữ lấy niềm tin và văn hóa. Dòng nước gào thét, nhưng trên những con thuyền nhỏ, ánh mắt người dân vẫn kiên cường - như lời khẳng định rằng giữa mất mát, vẫn còn một sức mạnh không thể cuốn trôi: tình người và ký ức quê hương.


Khói bếp – lời cầu nguyện giữa mùa lũ


Ở những nơi còn khô ráo giữa biển nước mênh mông, bếp lửa vẫn được nhóm lên, ngọn lửa đỏ rực như trái tim kiên cường chống chọi với bão tố. Những nồi cơm, nồi cháo sôi sùng sục, hơi khói nghi ngút bay lên, quấn lấy mái nhà thấp bé rồi tan vào trời chiều, như những lời cầu nguyện âm thầm gửi đến Đấng Tạo Hóa.


Những bàn tay vun vén - từ nữ tu hiền hòa đến tu sĩ lặng lẽ, cùng với giáo dân già trẻ, sang hèn, không phân biệt tuổi tác hay địa vị - đều ngồi bên nhau, chuẩn bị từng phần ăn như gửi gắm hy vọng vào từng hạt gạo, từng muỗng cháo. Trong gian nhà nhỏ, tiếng cười râm ran hòa cùng tiếng kể chuyện xưa, tiếng gọi nhau thân thương; tất cả như một khúc ca khẳng định rằng chúng ta vẫn là một cộng đồng.


Và chính những nơi ấy, giữa nước lũ mênh mông, hiện lên như những chiếc thuyền chở niềm tin và ký ức. Không chỉ giữ lấy hơi ấm của tình người và đức tin, mà còn trở thành biểu tượng: giữa dòng nước hung hãn và vô thường, vẫn có những ngọn lửa âm thầm, khói bay lên như lời nguyện cầu không tắt của quê hương.

Lời nguyện giữa mùa hoạn nạn
Lạy Chúa của những dòng sông và cánh đồng,
Xin Ngài nhìn đến những giọt nước mắt đang hòa vào mưa,
Những tiếng khóc không thành lời của người dân quê,
Đang đứng bên bờ nước, nhìn tình người trôi theo vật chất.
Xin Ngài gìn giữ những bàn tay đang cứu lấy nhau,
Những bếp lửa đang cháy lên giữa mùa lũ,
Những chiếc bánh tét gói bằng hy vọng và tình thân.
Xin cho quê hương được hồi sinh,
Không chỉ bằng nắng ấm, mà bằng lòng người biết yêu thương và gìn giữ.
Amen.


Dại Khờ
Paris, Mùa Thương Nhớ

TIN LIÊN QUAN
Lịch Phụng Vụ Hội Dòng Tháng 10
AUDIO

Audio Dòng Đức Maria Nữ Vương Hòa Bình: Sách Nói Công Giáo - Suy Niệm Lời Chúa