Chiếc Tủ Lạnh Cũ | Tác Giả: Marial. MRP
Sáng Chúa Nhật hôm ấy, tôi đến thăm một gia đình người Campuchia. Vì mưu sinh và dòng đời đưa đẩy, họ phải rời quê hương để tìm một cuộc sống mới. Tôi không biết họ đã trải qua những gì, cũng chẳng rõ hạnh phúc hay sự đủ đầy từng hiện diện thế nào trong đời họ. Nhưng, ở thời điểm tôi gặp, cuộc sống của họ dường như vẫn lắm chật vật.
Hai vợ chồng cùng hai đứa con nương nhờ trong một căn nhà thuê đơn sơ. Hằng ngày, cha mẹ đi làm từ sáng đến tối, hai anh em nhỏ – cậu bé 8 tuổi và em gái 7 tuổi – tựa vào nhau giữa núi rừng đất khách. Trên chiếc bàn nhỏ, một nồi cơm nguội và nồi cá kho lỏng bỏng nước chờ bữa trưa, có lẽ cũng là bữa tối nếu cha mẹ chưa kịp về.
Giữa căn nhà, dưới ánh đèn vàng hắt lên bức tường xám, tôi thấy một chiếc tủ lạnh cũ, gỉ sét bám đầy. Cánh cửa khép hờ, bên trong chẳng còn hơi lạnh nào, chỉ lộn xộn vài món đồ linh tinh – bình giữ nhiệt, túi ni-lông, mảnh giấy vụn, hộp cũ… Trên nóc và xung quanh, quần áo chất đống, cả những thứ riêng tư nhất lẽ ra phải được cất kín đáo hơn.
Có lẽ ngày đưa tủ lạnh ấy về, gia đình từng hạnh phúc lắm: bữa cơm thêm ý vị, thực phẩm được giữ tươi hơn, trẻ con mơ về que kem mát lạnh, mơ chạm tay vào khối nước đá tan ra kỳ diệu… Nhưng rồi, theo năm tháng, những ước mơ giản dị ấy bị bào mòn bởi thực tại khắc nghiệt. Chiếc tủ lạnh từng một thời lưu giữ hơi lạnh của hạnh phúc, nay hóa thành chiếc kệ bất đắc dĩ, gánh cả những món đồ vô nghĩa.
Đời sống vốn éo le như thế. Có những mái nhà thiếu vắng tiếng cười, có những đứa trẻ lớn lên giữa khoảng trống, nơi ước mơ phải thu lại cho vừa một túi gạo, một lon sữa. Và có những chiếc tủ lạnh như thế – không còn giữ thức ăn, mà giữ lại ký ức, chứng tích của những ngày lam lũ, giữ tinh thần tận dụng đến cùng, giữ cả ước mơ chưa bao giờ tắt hẳn. Người nghèo giữ chúng, không vì giá trị sử dụng, mà vì họ thấy một phần đời mình ở đó.
Đứng trước chiếc tủ lạnh ấy, tôi tự hỏi: đã bao nhiêu bữa cơm từng được ướp lạnh trong đó? Bao nhiêu niềm vui bé nhỏ từng chờ ngày đoàn tụ? Và nay, khi nó im lìm, liệu gia đình kia còn đủ cho một bữa cơm canh, cá, cà? Có lẽ, đã lâu rồi, trong căn nhà này không còn tiếng “tách” quen thuộc khi mở cửa tủ lạnh – âm thanh tuy nhỏ bé nhưng chứa cả một niềm hạnh phúc đơn sơ.
Thế nhưng, vượt lên sự thiếu thốn, tôi vẫn thấy nơi họ chất chứa một điều quý giá: nghị lực và niềm tin. Dẫu cuộc sống vất vả, họ vẫn bước tiếp, vẫn cố giữ sự ấm áp trong căn nhà của mình. Chiếc tủ lạnh cũ kia, dù đã mất chức năng, vẫn đứng đó như một biểu tượng của hy vọng – rằng con người luôn tìm kiếm ánh sáng, ngay cả khi mọi thứ dường như ngừng lại.
Tôi thầm nghĩ: giá như họ biết Chúa, thì tốt biết bao! Vì Chúa chính là niềm hy vọng, là nguồn cậy trông họ đang khắc khoải kiếm tìm. Nói chuyện với họ, tôi hiểu rằng cõi sâu thẳm của con tim, họ vẫn còn có một niềm tin, một Đấng họ chưa một lần gọi tên. Và tôi tin, đến một ngày nào đó, họ sẽ cùng tôi cất lời ca ngợi danh Ngài – Thiên Chúa – Đấng rất gần gũi với họ.
Rời căn nhà ấy, lòng tôi còn nhiều miên man. Ngoài kia, có người sống giữa tiện nghi, tủ lạnh đầy ắp thức ăn, máy điều hòa chạy êm ái. Nhưng ở một góc khác, vẫn còn đó những con người chắt chiu từng đồng, nâng niu từng món đồ cũ, chấp nhận giới hạn khắc nghiệt của phận người. Chiếc tủ lạnh hôm ấy nhắc tôi nhớ đến dụ ngôn người phú hộ và anh Lazarô ở Lc 16, 19-31 : hãy biết trân trọng, biết sẻ chia điều mình có, biết yêu thương.
Sự đủ đầy không chỉ nằm ở vật chất, mà còn trong tình thương và hy vọng. Đức Giêsu, Thầy Chí Thánh, đã dạy tôi nhìn đời bằng ánh mắt của đức mến, biết mở lòng ra ôm lấy những cảnh đời éo le hơn mình – không phải bằng điều lớn lao, mà chỉ bằng một nụ cười, một ánh mắt, một lời cầu nguyện đồng hành.
Tôi muốn trân quý cả những “chiếc tủ lạnh cũ” của tha nhân và của chính mình. Bởi từ đó, Tin Mừng vẫn vang lên với giai điệu của Tình Yêu và Hy Vọng. Tôi xác tín: chia sẻ không làm ta nghèo đi, nhưng làm thế giới giàu lên, khi bớt đi một nỗi buồn, một khoảng trống. Bởi quanh ta, vẫn còn nhiều “chiếc tủ lạnh cũ”, vẫn còn nhiều mảnh đời đang cần một bàn tay nắm lấy để vươn lên giữa khó khăn. Hãy cho đi!
Tác giả: Marial. MRP