Điểm Dừng - Tác giả: Hoa Mẫu Đơn, MRP



“Cuộc đời là một hành trình”. Có bao giờ trên hành trình ấy ta cảm thấy mỏi mệt? Có bao giờ ta thèm khát những khoảnh khắc nghỉ ngơi? Có bao giờ ta nhận ra mình bước quá nhanh theo những cuốn hút của vinh quang, hào nhoáng bên ngoài mà bỏ qua tất cả? Và có bao giờ ta phản tỉnh: Bước tiếp hay nên dừng lại?

Cuộc sống vốn là một guồng quay không ngừng nghỉ, nhất là trong thế giới AI, trí tuệ nhân tạo hôm nay. Đó là lý do để con người phải cố gắng và bước đi mỗi ngày, để đáp ứng với sự thay đổi và phát triển đến chóng mặt của thời đại. Ai cũng ra sức học hỏi, phát triển kỹ năng, nâng cao trình độ để đáp ứng với những thách thức mới, đạt được mục tiêu và hoàn thành ước mơ của mình. Cũng vì lẽ đó, mà chẳng biết tự bao giờ cuộc hành trình của mỗi người trở nên thật nghiệt ngã và mệt mỏi. Nhưng sức con người luôn có hạn, ngay đến máy móc cũng có lúc cần được ngơi nghỉ, huống hồ là con người chạy bằng cỗ máy xương máu, đâu thể cứ chạy mãi không cho mình một chốn dừng chân? Dừng lại không có nghĩa là bỏ cuộc, nhưng đó là những khoảnh khắc di chuyển chậm hơn để tận hưởng những điều thú vị trên chuyến hành trình của mình.

Là lữ khách trên đường Hy vọng, tôi vẫn luôn cố gắng tiến bước cùng mọi người nhưng tôi cần có những trạm dừng để nghỉ ngơi, để tiếp sức cho hành trình của mình. Đó là những khoảnh khắc tôi thực sự cảm thấy bình an và hạnh phúc khi được dừng lại bên Giêsu, người Bạn thân tình của tôi. Được chìm ngập trong tình yêu của Ngài, được tựa vào lòng Giêsu, cùng bày tỏ biết bao nỗi niềm trong cuộc sống, tôi an tâm tiến bước. Vì Giêsu như là người bạn tri kỷ của tôi, tôi không ngại thổ lộ hết mọi tâm tư, ý nghĩ trong tôi cho Ngài. Bởi cuộc đời đâu phải lúc nào cũng suôn sẻ, có lúc gặp đầy gian khó, như lời của Đấng thiết lập Dòng cũng nhắn gửi chị em trong Dòng: “Đời sống tu trì có những niềm vui, nhưng cũng có những Thánh giá nặng nề và chỉ ngày nào một nữ tu đi đến tận cùng con đường Chúa Thánh Thần vạch cho phải đi thì mới thực sự tìm thấy cõi phúc, niềm hạnh phúc đích thực. Chỉ một tâm hồn tràn đầy ơn thánh mới tận hưởng hết hương vị ngọt ngào với chua cay kiếp sống âm thầm theo Chúa Kitô”(Trích Bài giảng ngày 31/5/1972). Chính vì thế, tôi cần tìm cho mình một điểm dừng thật vững chắc để tôi có thể “tiếp nhiên liệu” những khi mỏi gối chồn chân. Điều đó đã thúc bách tôi đến với Giêsu nhiều hơn, ở lại trong sự tĩnh lặng của Nhà Tạm, nơi đó chỉ có ánh sáng leo lét của ngọn đèn bên Thánh Thể Chúa, tôi buông bỏ tất cả, thả hồn với Ngài mà không ngần ngại, che đậy một điều gì. Trong khoảng không thinh lặng của cõi lòng, như một cõi riêng tư, tôi gục đầu và trượt dài trong những suy nghĩ cùng với những giọt lệ lăn trên gò má, tôi cảm nhận như có bàn tay đang vỗ về tôi, an ủi tôi. Trái tim băng giá của tôi giờ đây được sưởi ấm bằng tình yêu thương chân thành nhất.  Nhờ có điểm dừng mà tôi củng cố niềm tin để tiếp tục dấn thân đáp lại những lời mời gọi phía trước, cho những giá trị cao cả trên hành trình cuộc đời. 

Cuộc sống sẽ là một chuyến đi đầy ý nghĩa nếu bạn có một lối đi đúng đắn cho bản thân, và có những điểm dừng chân vững vàng, đúng nơi, và đúng lúc. Hãy góp nhặt những mảnh vỡ cuộc sống và bước tiếp với những trải nghiệm đang chờ bạn phía trước.

Hoa Mẫu Đơn, MRP