Chẳng còn bao lâu - Maria Minh Đức



 
Trong cuộc sống, những điều ta đang có, đôi khi nó rất đỗi bình thường, nó quá thân quen đôi với ta, nên ta ít khi nhận ra đó là một ân ban quá lớn lao mà ta đã được lãnh nhận một cách nhưng không từ Thiên Chúa: như không khí để thở, nước để uống, mặt trời để sưởi ấm... Ngay cả những người sống xung quanh ta chính là ân ban lớn lao đến từ Thiên Chúa. Thế nhưng có thể vì sự hiện diện của họ rất âm thầm hay quá quen thuộc khiến ta không nhận ra món quà tuyệt vời này. Rồi một ngày bị mất đi rồi ta có thắp đèn, quét nhà, moi móc, ta tìm hoài cũng không thấy món quà đáng quý như vậy nữa. 

Vẫn biết thân phận con người như bông hoa sớm nở chiều tàn, là cơn gió thoảng, là hạt bụi nhỏ bé giữa sa mạc mênh mông, sao ta vẫn muốn đưa tay ra để nắm giữ níu kéo điều không thể. Sao ta vẫn thấy buồn, và đã bao lần hối tiếc vì những điều chưa kịp làm hay đã bỏ qua, cơ hội chỉ đến một lần. Khi Ba tôi rời xa tôi mãi mãi trong một tai nạn ô tô, tôi mới hiểu được cuộc sống của “con không cha như nhà không nóc”. Khi Ba còn sống, Ba bảo vệ, chăm sóc cả gia đình. Bao công việc nặng nhọc đều do Ba gánh vác, nào là công việc đồng áng…làm thịt con gà con vịt đều đến tay Ba … tất cả là Ba. Một ngày Ba về với Chúa, vắng bóng Ba bỗng trở nên hụt hẫng vô cùng, nhớ thương, khóc lóc! Những lời yêu thương chưa kịp thốt thành lời đành nuốt nghẹn vào trong tim. 

Bạn đừng bỏ qua cơ hội để làm một cử chỉ đẹp cho những người thân bên cạnh bạn, hãy dành ra đôi phút để gọi điện hỏi thăm cha mẹ người thân; hãy cùng nhau đón ngày sống mới, và cùng ăn bữa cơm của tình đầm ấm gia đình, hãy mỉm cười với những người bạn gặp, hãy sống theo cách mà bạn cảm thấy hạnh phúc và đáng sống nhất. Thời gian của mỗi người đều có hạn, bạn không thể bảo nó dừng lại hay dùng tiền để mua vì “Hỏi ai trong anh em nhờ lo lắng mà kéo dài đời mình thêm một gang tay” (Lc 12, 25 ). Cho nên hỡi bạn, đừng uổng phí thời gian của mình nơi những chiếc điện thoại thông minh, nơi cuộc sống ảo, hay những trò chơi game…

Mỗi ngày sống dần trôi ta càng nhận ra rằng: ta chỉ là cát bụi của cuộc đời, cuộc đời này là hữu hạn, một ngày kia lá sẽ rụng về cội. Đời người thật ngắn ngủi “mạnh giỏi chăng là được tám mươi”. Đôi khi muốn kéo dài đời người thêm một gang tay nữa nhưng cũng không thể được. Để rồi mỗi lần đưa tiễn người thân, hay những người ta quen biết, những người ta từng có cơ hội tiếp xúc vẫn thấy một niềm đau, một sự mất mát vô cùng “Đưa người ta không đưa qua sông, mà sao nghe sóng ở trong lòng. Bóng chiều không thăm không vàng vọt, sao đầy hoàng hôn trong mắt trong”. (Tống Biệt Hành của Thâm Tâm)

Trong cuộc đời cơ hội ít đến với ai lần thư hai, nếu cơ hội đến với ta hai lần trong cuộc đời hãy tạ ơn Thiên Chúa về điều đó. Hãy tận dụng cơ hội đến với ta trong ngày hôm nay để sống một cuộc sống tròn đầy nhất, để không lỡ nhịp với cuộc đời. Cái yếu đuối của chúng ta là luôn nghĩ mình còn nhiều thời gian, mình còn nhiều cơ hội, nhưng thực sự đó chỉ là để đánh lừa mình, tôi đâu có biết tới đoạn nào tôi sẽ phải xuống chuyến tàu của cuộc đời mình đâu. Cuộc đời là một mùa vọng kéo dài, mùa chờ đợi một ngày nào tôi cũng sẽ xuống chuyến ga cuộc đời mình để đến gặp Đấng lòng tôi yêu mến. Thời gian để ngồi gần nhau đâu phải mãi mãi hoài hoài, vì thế hãy sống thật ý nghĩa cho ngày hôm nay, vì hôm nay là của ta, còn ngày mai thì chưa đến, ta cũng không biết ngày mai ta có được ngồi bên những người ta yêu thương không. Cuộc đời cho ta một ngày, thì một ngày đó là để ta sống thêm một ngày yêu thương, để ta sống trong đời mà lòng hướng về trời cao. Để tiến về phía trước thực hiện giấc mơ của Thiên Chúa trên cuộc đời của tôi. Vì vậy, đừng đợi người khác nở nụ cười, mới trao ban nụ cười, đừng đợi đến khi người khác buồn lòng mới nói lời xin lỗi, đừng để khi vấp ngã mới nhớ đến những lời khuyên nhủ. Đừng để mọi thứ tuột khỏi tầm tay rồi mới đưa tay ra níu kéo. Đừng để người nằm xuống xuôi tay nhắm mắt rồi mới nói lời yêu thương, mới gào khóc… Đừng để thời gian trôi đi một cách vô nghĩa, đừng bao giờ nghĩ ta chẳng cần vội gì, hay tí nữa hãy làm, nhưng việc phải làm hôm nay đừng để mai để một, nhưng hãy bắt đầu yêu thương ngay từ ngày hôm nay.

Trong cuộc đời mỗi người, chúng ta có duyện gặp nhau trên đường đời đó là một hạnh phúc lớn lao rồi; nhưng hạnh phúc lớn lao hơn khi chúng ta được Chúa quy tụ về đây sống trong một gia đình, trong cùng một mái nhà, cùng một linh đao, cùng một sứ vụ và cùng gọi nhau hai tiếng chị em, dù không chung ruột thịt máu mủ. Thật là tốt đẹp biết bao, chị em được sống sum vầy bên nhau. Đâu phải chúng ta đã chọn nhau, nhưng chính Thiên Chúa đã chọn gọi chúng ta. Dù biết rằng cuộc sống không phải là mơ, không phải là những gam màu hồng, nhưng trong đó còn những gam màu tối. Dẫu biết thời gian chẳng còn bao lâu, khi mỗi người chúng ta sẽ xuống sân ga đời mình, nhưng sao ta cứ để giận hờn bon chen, mãi chần chừ để làm điều tốt cho nhau…làm mất đi quá nhiều thời gian trong cuộc đời mình. Sao ta không có lòng bác ái, coi người khác trọng hơn mình, lấy tinh thần sốt mến mà phụng sự Chúa; mỗi người hay chiều theo sở thích của người khác vì lợi ích của họ chứ đừng chiều theo sở theo sở thích của mình vì “Chị em như thể tay chân rách lành, đùm bọc dở hay đỡ đần”.

Thời gian trôi qua thật nhanh chỉ mở mắt chớp mắt đã thấy cuộc đời sắp qua, ta chẳng còn nhiều thời gian ở bên nhau, người mới đó mai đã chẳng thấy đâu, người với người sống để thương nhau, sống trên đời cần có một tấm lòng, hãy yêu thương, trân trọng những gì trong tầm tay của bạn.

Lạy Chúa, cuộc đời chúng con chỉ như hoa cỏ ngoài đồng sớm nở chiều tàn, nhưng Chúa đã ban cho con cơ hội để đến góp mặt cho cuộc đời, để cuộc đời chúng con thêm hạnh phúc tin yêu. Xin cho con đừng để lãng phí những ơn lành của Chúa, nhưng biết dùng thời gian Chúa ban để mưu cầu lợi ích cho bản thân mình và cho người khác để qua đó danh Chúa được cả sáng và nước Chúa được hiển trị, để rồi khi nhắm mắt xuôi tay giã từ cuộc sống con được Chúa đón vào nhà Chúa, và Chúa nói với con: “Hỡi người đầy tớ tài giỏi và trung tín, hãy vào và hưởng niềm vui của chủ ngươi” (Mt 25, 21). Vì Cái chết không dập tắt ánh sáng; nó chỉ là tắt đèn đi vì bình minh đã đến.

Maria Minh Đức, MRP